19:08 02/06/2025
“Phong kiến” vốn là cách gọi tắt của cụm từ Hán ngữ “phong tước kiến địa”, nghĩa là ban tước hiệu và lập đất đai. Đây là hình thức tổ chức quyền lực chính trị xã hội cổ đại, trong đó người đứng đầu tối cao – thường là một vị quân vương – sẽ phong đất cho thân thích hoặc công thần để họ cai trị một vùng lãnh thổ nhất định. Mỗi vùng đất ấy trở thành một đơn vị tự trị, có thể có luật lệ, quân đội, thuế khóa riêng, song vẫn phải thần phục vị vua tối cao, được gọi là Thiên tử.