Bữa cơm gia đình của người Việt ẩn chứa nhiều đạo lý, thể hiện tình cảm yêu thương gắn bó giữa các thành viên trong gia đình thông qua việc quây quần bên mâm cơm vui vẻ trò chuyện sau một ngày vất vả.
Do bối cảnh địa lý, kinh tế, văn minh, triết lý và ảnh hưởng tôn giáo khác nhau, mỗi xã hội có một nền văn hóa khác nhau. Một nền văn hóa có thể thích hợp cho nước này nhưng chưa hẳn tốt lành cho xứ khác.
Nhà nghiên cứu Trần Quang Đức, tác giả của “Ngàn năm áo mũ” (2013) - “một trong những tập tài liệu văn hóa, lịch sử trang phục được nghiên cứu sâu và biên soạn kỹ nhất ở Việt Nam cho đến nay”(*), nói về hai sai lầm mà anh cho rằng chúng ta đang mắc phải trong quá trình bảo tồn văn tự Hán Nôm.
Hàng năm, có lẽ không có làng quê Việt Nam nào lại không mở hội làng, nhỏ thì một ngày, lớn thì nhiều ngày, nhất là những năm được mùa thì hội làng vui không kể xiết.
Vào cuối thế kỷ 18, khi ra hịch đánh quân Mãn Thanh, Quang Trung viết: Đánh cho để răng đen / Đánh cho để tóc dài / Đánh cho nó nhất chích luân bất phản / Đánh cho nó nhất phiến giáp bất hoàn / Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.
Nhân dân Việt Nam từ bao đời nay vẫn có phong tục Thờ phụng Tổ tiên, tổ chức cúng giỗ kỷ niệm ngày mất của những người thân trong gia đình. Đây là truyền thống tốt đẹp rất đáng trân trọng, những mặt tích của nó luôn cần được gìn giữ và phát huy.
Dòng họ là một hiện tượng lịch sử - văn hóa mang tính phổ quát, xuất hiện từ lâu trong lịch sử nhân loại và tồn tại ở mọi nền văn hóa. Trên thế giới, đã từ lâu, dòng họ trở thành đối tượng nghiên cứu của nhiều ngành khoa học với các phân nhánh chuyên sâu: sử học, triết học, di truyền học, nhân chủng học, dân tộc học, xã hội học, gia phả học…