Làng mình
Làng mình hạt thóc củ khoai
củ khoai hạt thóc đêm dài nối đêm
bên sông bên ruộng khuất miền
làng như mụn vá trắng thềm gió mưa
Người đi, đi vãn từ xưa
người về thấp thoáng, thoáng vừa mới qua
bao nhiêu rời đổi đất nhà
bao nhiêu lệ tục nên gia phả làng
thói quê vời vợi thói quan
người quê lạ với người sang kẻ hèn
Bao nhiêu biến động điểm tên
người làng người nước triền miên vượt mình
cơn qua làng xóm yên bình
lại đêm góp chuyện sân đình kể chơi
bên chùa các vãi lại ngồi
nâu sồng, kinh, kệ những lời gửi thưa...
Bao mùa no đói không chừa
những khi đánh lộn nghịch đùa trái ngang
tức nhau như giặc ngoài làng
khi chung công việc - họ hàng chung lo
Làng mình thẳm một con đò
nghìn năm lặng lẽ neo bờ thế gian.
Lại cạn chén này
Lại chiều nay trên làng đất cổ
mấy thằng lính xưa uống rượu tri âm
ông Lý Bạch đời Đường từng không lo hết rượu
cậu bộ đội biên phòng từng cởi áo bữa nhậu ở Hà Giang
Bây giờ thằng trên rừng, thằng lội biển
thằng về lại Thủ đô giấy bút bảnh bao
thương những ngày cởi trần giữ chốt
chúng mình sống như lũ khỉ vô tư
chợt ngoảnh lại đã lao xao râu tóc
ừ vợ, ừ con... đâu đấy gọi về
Cảm ơn bạn, chén bao nhiêu rồi nhỉ
đã nhìn ra mái dột vách xiêu
ừ, bỏ mẹ cha, cửa nhà loang toàng quá
nắng gió lùa qua, vay nợ nhập nhằng
đường ngõ hẹp, hàng xóm nào trông cậy
to tiếng chỗ này, dấm dứ chỗ kia
vài khóm cúc có vợi đi chút gió
những tre pheo rắc lá cũng bận lòng
Thôi, chuyện rượu thơm ngon thành mặn đắng
nâng chén nào cũng thấy những niềm xưa
thời trai trẻ đã có ai toan tính
hào phóng tận tâm cho đất mẹ yên bình
bây giờ ngã bóng chiều nắng nhạt
cạn chén này... quyết liệt một lần đi...
(theo vannghequandoi.com.vn)
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn